Tin thời tiết

Tam nam bất phú, ngũ nữ bất bần

Chồng chị là độc đinh, lại là trưởng tộc dòng họ Quách. Mà cái họ Quách là họ to nhất làng và danh giá nhất làng với nhiều khoa bảng.

Xưa, có tới ba vị được khắc bia đá và tạc tượng ở Văn Miếu Quốc Tử Giám.

Nay, mang hàm Tướng, giáo sư, Tiến sĩ đếm mỏi mồm không hết!

Còn thượng học, đại học, cao học nhì nhằng thì cả đàn cả đống!

Ấy vậy mà ông trưởng họ nhớn mới có gần 20 tuổi thôi mà vẫn ì ạch quẫy đạp trong cái lò tiểu học! không biết là ông có thấy ê cái mặt với các suất đinh suất điền trong họ không ?

Chỉ thấy là ông không bị phải học nữa, ông mừng rơn! Năm sau ông tậu vợ, thật ngon lành!

Vợ ông đẻ đứa đầu là con gái, ông mừng vui hết sảy, vì là "Ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng".

Đứa đầu vừa chập chững biết đi thì đứa thứ hai đã oe oe giương cái mắt nhìn đời rồi! Nó cũng có cái khe và một cái răng chứ không phải là cái vòi tích.

Ông vẫn vui! Cuối năm sau, vợ ông lại tòi ra một đứa nữa: Thị mẹt.

Ông bắt đầu run! Mặt ông mới chỉ hơi tai tái, nhưng hai cái tai thì vẫn ve vẩy như tai nhà họ Trư!

Rồi đứa thứ tư cũng giống mẹ và ba chị nó y hệt.

Ông hoảng.

Mặt ông xám ngoét, hai cái tai bự trảng không ngoe nguẩy được nữa, mà nó cụp vào, trông giống cái mộc nhĩ khô. Sự hoảng loạn làm ông quỵ, ốm mất mấy ngày, trong cơn hôn mê ông nhìn thấy cụ bành tổ chống ba toong về ngồi chễm chệ ở ban thờ và quát vào mặt ông:

Mày là cái đồ ăn hại! Không đẻ được nam tử để lèo lái con thuyền nhà họ Quách là liệu cái thần hồn.

Ông choàng tỉnh, mồ hôi túa ra trong đêm đông lạnh cóng.

Ông như ngồi trên đống lửa ở thềm nhà hộ sinh, với ông lúc này, thời gian là cái đồ khỉ gió chọc giận ông vì ông ngồi đợi mờ cả mắt từ sáng đến giờ, mồm lẩm nhẩm: A Di Đà Phật không biết là có thấu trời xanh hay không?

Vẫn là lồi trên lõm dưới.

Sét đánh ngang tai và ông ngất xỉu.

Vậy là rặt một thứ mang về cho mình những quả đấm. Cái chức trưởng họ bị đe doạ nghiêm trọng, hơn nữa nguy cơ tiệt giống là cái chắc, gây hệ lụy thảm khốc mà ông là kẻ tội đồ với tiên tổ, chỉ còn cao tằng tổ khảo, chứ không còn hậu duệ môn sinh, mà cao tằng tổ khảo cũng hương lạnh khói tàn, chơi vơi nơi âm thế và cái vĩ thanh bị phăng teo.

Những cái đó như những mũi kim đâm vào đầu ông khi ông dần tỉnh. Thật cay đắng, thật nghiệt ngã! Ông mời pháp sư cao tay ấn về lập đàn với tam sên,ngũ quả, thất Châu, cửu Mã, vái trời lạy đất, cung thỉnh gia tiên với cửu huyền thất tổ nội ngoại hai bên suốt ba ngày đêm ròng rã, để cầu xin có được một thằng cu cầm gậy thay ông chỉ huy cái họ Quách vinh vang nhà ông!

Thầy pháp sư bảy lần xin âm dương thì cả bảy lần cái đồng xu đều nằm sấp mặt xuống đất. Pháp sư lắc đầu ngao ngán! Còn ông thì đơ ra như hình nộm vì hồn xiêu phách lạc, nhúm thì vọt lên trời xanh biếc, nhúm thì chui xuống lòng đất đen ngòm.

Ông không còn tí teo sức lực nào nữa. Ông lại bị ốm cả tháng trời, trông ông như con ma chơi, rặt rẹo. Gầy đét.

Ông công tha vợ ông như con mèo công tha con chuột đi chùa Hương sì sụp cung thỉnh các bậc thánh thần, các bậc thần linh từ thấp đến cao. Xin cầu tự nhưng đều nhận được cái lắc đầu của các bậc quyền cao chức trọng ở chốn Ngân Hà.

Cầu trời lạy đất chẳng xong, ông tay nải đi tìm thầy bói gieo quẻ, cứ ai mách ở đâu có thầy giỏi là ông lên đường.

Dấu chân ông in khắp mọi miền đất nước, từ nông thôn đến thành thị, từ đồng bằng đến trung du miền núi, ghập ghềnh cheo leo, với đèo cao suối sâu vực thẳm, kể cả hải đảo khơi xa trập trùng, sóng cao ngất ngưởng ông cũng chẳng từ nan.

Ông định sang tìm thày Tàu nhưng ông hãi ngồi tù vì can tội vượt biên.

Gần 100 thầy bói từ ngoài Bắc đến trong Nam, thầy nào cũng phán một câu chắc nịch là ông tuyệt tự, mà chỉ đẻ được năm đứa con gái thôi, nếu đẻ nữa là thảm hoạ.

Các thầy phán rằng: Bên dưới gian giữa nhà ông có năm cái vong hồn nam giới, hình như là một nhóm quân Tây Sơn hy sinh trong một trận chiến đấu với giặc Thanh,thân xác thì đã được đem đi nhưng hồn vía thì vẫn nằm lại.

Các Thầy còn tán là: Nhà ông có đủ Ngũ Hành: Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ mà năm đứa con gái của ông là: Long, Lân, Ly, Quy, Phụng, ứng với năm ngũ hành, nên ông cứ ngồi rung đùi mà hưởng lộc, theo quan niệm Tam Nam Bất Phú, Tam Nữ Bất bần mà ông đây đoạt những ngũ nữ thì có mà giàu sụ!

Nghe các thầy phán mà ông co rúm người lại, hãi quá, ông muốn cắn lưỡi mà chết quách đi cho xong. Hèn chi có lần ông nhập nhoạng nhìn thấy mấy bóng người và mơ hồ nghe thấy tiếng cãi nhau là: mày ăn gian quân bài, hình như họ đánh tổ tôm thì phải, ông choàng tỉnh thì chẳng thấy gì.

Ông không muốn chết vì cái khoản tiền muôn bạc ức đang đợi ông ở phía trước, như các Thầy đã phán, cái hy vọng làm ông nhả hai hàm răng ra khỏi cái lưỡi. Nhưng ông vẫn tiếc hùi hụi, tiếc đứt ruột nát gan vì cái ổ trứng của vợ ông vẫn còn sai lắm, sum xuê hơn những chùm nho Bình Thuận! Và ông cam chịu nhường cái chức trưởng họ Quách cho thằng cháu gọi ông là bác ruột khi ông băng hà.

Các Thầy cũng có lý! Ngày ấy ở cái thời kinh tế Hợp tác xã, đi làm theo kẻng, ăn theo công điểm sàn sàn nhau còn ăn nhau là ở cái 5% ruộng uý nạo cơ !

Hơn nhau một vò nước đái, một gánh phân "Bắc" là ăn tiền rồi, mà nhà ông có tới “Sáu Nhà Máy" xả chất thải nên ông ăn đứt cả làng cả xã rồi, vì hàm lượng Siních+Nitơ trong Amoniac của con gái nhiều hơn của đàn bà nên ruộng lúa, vườn rau của nhà ông cứ tốt bời bời, vì chúng được "xơi nhiều đạm hữu cơ" nên ông cứ ngồi rung đùi mà hưởng, sướng hơn các cụ Bành tổ nhà ông rồi.

Ông phấn chấn nhớ lại lời các Thầy mù mà sao nhìn đời tinh thế, trúng bóc, chả sai lấy một li.

Vợ chồng ông được cái mát tay, năm đứa con gái của ông cứ chồn chỗn là xuất chuồng ngay, giá cao chót vót, lại tiền tươi thóc thật, chả bị quỵt tí lễ vật nào, cả chay lẫn mặn. Nên các bậc tiên sinh tiên đế, cao tằng khảo tổ nhà ông, oản quả xôi gà cơm rượu no say, đề huề lắm, có chút chít ... đi lấy chồng là các cụ lại được đánh chén tơi bời, nhai mỏi răng và khen cái thằng chắt trưởng họ bạo mồm thách cưới.

Các cụ vuốt râu, cười khà khà rung cả bàn thờ. Mãn nguyện vô bờ! Năm gái, năm rể là mười, tròn trịa cộng với một lũ cháu ngoại, đời ông như thế là viên mãn lắm rồi, tiếc làm gì cái chức trưởng họ hữu danh vô thực, lộc lãi chẳng thấy đâu chỉ tổ rác nhà, tốn chè tốn thuốc mất công mất việc, thậm chí có đôi dép đẹp còn bị chúng nó xỏ nhầm nữa là.

Thôi, cũng chả sao, ông tự an ủi mình. Từ đó ông thấy lòng nhẹ tênh, không chơi vơi nữa, vui cái niềm vui con đàn cháu đống mặc dù là "Một Lũ ngoại lai.”

Mõ Làng.

Theo Chuyện làng quê